Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012
Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012
Thôi rồi một lần tu...
Xưa nghe tiếng thái tử Cồ Đàm Tất Đạt Đa vốn dòng dõi quý tộc xứ Ấn Độ, theo đạo Bà La Môn, là người tài năng kiệt xuất mà quyền uy tột đỉnh, vợ đẹp con khôn, của quý trong kho chẳng thiếu gì. Nhưng vì chúng sinh u mê, khổ đau sẵn, lại vướng vòng sanh lão bệnh tử nên một lòng quyết rời xa chốn vinh hoa để vào trong sơn lâm làm bạn với núi rừng cùng muôn thú, ngồi dưới gốc cây bồ đề ngẫm sự đời mà thành quả Phật, để rồi được thế gian đời sau muôn đời tán tụng, tôn vinh. Nay Tiểu sinh vốn là người theo đạo thờ ông trời, xét mặt nào đó thì cùng với đạo ông Phật cũng đồng trí hướng. Thấy thế gian u mê, mà tâm mình u mê, dành giật của nhau từng đồng bạc cắc, cá lớn nuốt cá bé mà cá bé nuốt cá tí ti. Cùng là giống nòi, nhưng biết ghét nhau tiếng gáy. Kẻ nghèo thì khổ vì mất đất, mất miếng ăn. Kẻ giàu cũng chẳng sướng hơn ai, lo vơ vét cho đầy kho mà tâm thì sợ nào có mối mọt, trộm cắp. Thiệt kinh sách xưa nói chẳng sai chút nào: "của cải anh em ở đâu thì lòng anh em ở đó."
Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012
Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012
Vòng luẩn quẩn của tình yêu
Hắn chẳng lý giải được hắn có thực sự đang yêu hay không nữa, bởi thực sự đã bao giờ hắn yêu ai thật lòng đâu nhỉ. Ôi quê hương vấn vương, dường như hắn biết hắn đau nhưng hắn chẳng bao giờ hắn chịu nói ra hắn thực sự rất đau khi phải rời xa quê hương. Dường như hắn biết rằng hắn yêu một ai đó, nhưng chẳng bao giờ hắn chịu nói rằng hắn yêu người đó. Kẻ hèn nhát, và thật vô dụng. Ra đi với một túi mè mong bán được thật nhiều lãi ai ngờ dưa hấu có giá hơn.
Ngẫu hững cuộc đời
Cuộc đời ngẫu hứng,
Một chiếc ô tô tan nát bên vệ đường.
Lái xe ngẫu hứng...
Ngẫu hứng, ngẫu hứng.
Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012
Ông chủ nghèo
Cứ ăn thì lại phải xả ra thôi (Đàm Minh Đông)
Khi tôi, bạn hay những người khác sống, thì chúng ta phải ăn vào nhiều thứ lắm. Ăn thức ăn để no cái dạ dày, để tồn tại được. Phải nạp vào kiến thức, kỹ năng sống, tri thức, thông tin, chuyện vỉa hè, chuyện lá cải... cũng vẫn là để tồn tại, để sống được trong cái xã hội này... Và cái nhu cầu ăn vào là bắt buộc, là cần thiết, là chuyện sống còn... thì cái nhu cầu ị ra cũng mang tính sống còn không kém, tất nhiên là vậy rồi, cơ chế tuần hoàn lưu thông mà, bạn có công nhận thế không? Nếu là buồn ị , bạn chỉ cần tìm đến một cái toilet là cảm thấy khoan khoái ngay rồi. Thế còn đối với cái đầu của bạn, bạn nạp đầy kiến thức cao siêu, đầy chuyện trên trời dưới biển, chuyện chặt gió chém bão, lá cải vỉa hè vào rồi, có thể bạn cứ im lặng mà giữ làm của cho riêng mình không nhỉ? Không được đâu.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)